XtGem.com
Disneyland 1972 Love the old s
WAPB5.TK

Dành cho quảng cáo
[HOT]Tạo link tặng bạn gái nek ae

==>[THONG BAO] tuyen nguoi yeu.(tuyen boy nka)

-->TIN NHẮN SMS KUTE

-->ông già n0el có thật không!

-->Hình nền chữ lồng

---:>KQ xổ số

--->THôNG tIn BóNG ĐÁ

--->Thủ thuật 110i...

--:->Nội quy wap cần đọc

---:>ẢnH Lớp 11b5

--->GHép ẢnH VàO HìnH

0nline:1

Giáng Sinh Tốt lành bạn nhé!.admin
Bông đứng từ trên căn gác trọ xập xệ trong khu nhà tồi tàn nhìn xuống dưới một cửa hàngđồ chơi trẻ em ở bên kia đường đang trang trí bằng những quả châu lấp lánh sắc màu, dây kim tuyến và những hộp quà treo trên cây thông. Bên ngoài còn có một người mặc bộ quần áo nhung màu đỏ,đội mũ với bộ râu trắng xóa vẫy tay chào những đứa trẻ qua đường. Cô bé tò mò hỏi mẹ:
- Mẹ ơi! Giáng sinh là gì hả mẹ?
- Là ngày chúa Jesu ra đời con ạ.
- Sao nhà mình không đón giáng sinh hả mẹ? - Cô bé vẫndán mắt vào những hộp quà sau khung cửa kính cửa hàng đồ chơi.
- Vì nhà mình nghèo, giáng sinh chỉ dành cho người giàu thôi. - Mẹ cô bé đang cố may xong chiếc áo vest để kịp đi giao, nói ra bằng vẻ u sầu, tuyệt vọng để dập tắt hi vọng cô bé. - Con đừng đòi mẹ mua quà giáng sinh. Nhà mình chỉ đủ ăn và cho con đi học thôi - Mẹ cô bé chặn ngay cô bé lại
- Ông già noel tặng quà cho trẻ em ngoan phải không mẹ ? - Bông hỏi, hướng ánh mắt vào bộ râu trắng xóa của ông già tuyết bên kia cửa hàng.
- Không. Ông già Noel là ngườita đóng giả, không có thật đâu.Quà đấy là bố mẹ trả tiền để ông già Noel giả vờ tặng đấy. - Mẹ cô bé trả lời vẻ mệt mỏi
Tải ảnh
***
Bông còn quá nhỏ để có thể hiểu được cảm giác thất vọng,cô bé chỉ biết rằng không nên đòi quà của mẹ, mẹ sẽ giận, Bông sợ mẹ giận, sợ mẹ phạt và chỉ muốn là một đứa trẻ ngoan. Nhưng không gì có thể ngăn được cô bé nhìn sang bên kia đường.
- Con ở nhà nhé. Mẹ đi một lúc rồi về. - Mẹ Bông nói, cầm theo mấy túi xách mà Bông biết là mẹ mang quần áo đi rồimẹ sẽ mang tiền về.
***
Mẹ cô bé Bông - Hồng là một người mẹ đơn thân lầm lỡ. Hồng đã đem lòng yêu tha thiết một chàng trai với nhữngngọt ngào và khờ dại. Cuộc tình chóng vánh đó kết thúc ngay khi Hồng thông báo tin cóthai, anh ta cao chạy xa bay, và Hồng phải nuôi con một mình. Đó là sự lựa chọn duy nhất của Hồng, không phải để làm kỉ niệm với người đàn ôngbội bạc, chỉ là phần con ngườitrong Hồng khiến Hồng không nỡ phá thai. Khái niệm đó chưatừng xuất hiện trong Hồng, vàmột mình Hồng phải gánh chịu những đđiều tiếng và nuôi đứa con ngoài giá thú chưa một lầnbiết mặt cha. Hồng không dám về quê, cũng không dám hé răng nửa lời về Bông, chỉ cắn răng chịu đựng một mình. Sau khi nghỉ thai sản quá lâu, Hồng bị đuổi việc khỏi công tymay, phải làm thuê đủ những việc nặng nhọc như bán than, phụ việc ở quán ăn, cốt chỉ đủtiền nuôi con nhưng cuộc sốngvẫn chật vật khó khăn. May mắn Hồng nhận được một việc làm cho một nhà may, nhưng thu nhập đó cũng không thể giúp cho hai mẹ con có một cuộc sống khá hơn, hay chuyển được đến một căn nhà trọ khác khá hơn, Hồng vẫn phải nhận gia công đủ những công việc khác như khâu mắt cho gấu bông, may vỏ gối, giặt quần áo thuê. Mùa đông, Hồng vẫn phải nhúng tay vào nước lạnh cóng, những ngón tay sưng đỏ, đôi khi may vẫn bị kim chân vào tay đến chảy máu. Nhưng Hồng vẫn phải làmtất cả những điều đó vì con gái.
Hồng yêu con nhưng lại trở thành một bà mẹ nghiêm khắc và khó tính, Hồng nghĩ việc tốt nhất Hồng có thể làm cho con gái là đưa ra những kỉ luật để cô bé tuân theo, những hình phạt để giúp cô békhông làm những điều sai trái.Hồng đặt nhiều kì vọng vào con gái mình, muốn cô bé thoátkhỏi cảnh nghèo khổ nhếch nhác mà Hồng đang chịu đựng.Hồng nghĩ điều đó sẽ tốt hơnlà những nuông chiều, càng thương con, Hồng lại càng trở nên nghiêm khắc. Và Hồng không bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ đón nhận bất kì người đàn ông nào khác, Hồngdành tất cả cho Bông.
***
- Mun ơi ! - Bông vẫy tay gọi Mun qua cửa sổ.
- Sao hôm nay Bông cao thế ? - Mun nhặt lại mấy viên bi ve, giữ trong tay, đứng lên ngạc nhiên hỏi Bông.
- Hì hì, Bông trèo lên ghế mà.
- Bông ra đây chơi với Mun đi.- Mun vẫy tay
- Mẹ Bông khóa cửa mất rồi? - Bông nói với Mun, vẻ buồn thiu
- Bông trèo ra ngoài này đi. - Mun ấp úng nói khi nhìn ra ngoài cửa sổ
- Lỡ ngã thì sao ? Bẩn quần áo, mẹ sẽ mắng Bông đấy. - Bông nhìn chiếc áo khoác màu hồng trên người lo lắng.
- Để Mun ra đỡ Bông nhé. - Mun nói rồi để mấy viên bi xuống đất, chạy về phía cửa sổ - Không ngã được đâu - Mun nói như chắc chắn
Bông nhăn mặt nhăn mũi, bặm môi kéo chốt của sổ, cuối cùngcũng mở được, Mun ở bên dưới đang giơ lên hai bàn tay bé bé lấm lem đất chờ đỡ Bông. Mun lo lắng khi Bông thò một chân xuống cửa sổ, lấy tay giữ lấy chân Bông
- Hai đứa đang làm gì thế? - Bố của Mun vừa về tới, quát lên. Bông giật mình, trượt chânxuống, may bố Mun chạy đến đỡ kịp. - Trèo qua cửa sổ ngãthì sao? - Bố Mun lớn tiếng mắng hai đứa.
Mun và Bông sợ hãi òa khóc. Vừa lúc đó thì Hồng trở về nhà nhìn thấy, kéo tay Bông lại.
- Anh làm gì mà để con tôi khóc thế? - Hồng quát lên, nhướn đôi lông mày hung dữ về phía bố Mun - Đàn ông đàn ang mà thích bắt nạt trẻ con. Anh có phải mẹ mìn chuyênlừa bán trẻ con không hả?
Bố Mun lớn tiếng quát lại:
- Cô nghĩ gì mà bảo tôi bắt nạt con cô? Cô nhìn tôi thế nàymà tôi là mẹ mìn à? Nhìn cô người ta mới nghĩ là mẹ mìn ấy. Đàn bà gì mà không có tí nữ tính nào, lại bỏ con đi một mình thế à? Cô làm mẹ kiểu gì vậy hả?
- Tôi làm mẹ thế nào thì liên quan gì đến anh? Anh thì tốt đẹp lắm đấy à? - Hồng không vừa, đáp lại ngay - Bông. Đi về. Lần sau tránh xa người này ra nghe chưa?
Nói rồi Hồng kéo tay Bông lôi đi xềnh xệch. Một tay Bông bị mẹ nắm chặt, tay kia gạt nước mắt, đầu quay lại nhìn Mun. BốMun hằm hằm tức giận kéo Munvề nhà.
- Bố cấm con chơi với con bé đấy, mẹ nào con nấy.
***
Bông vẫn khóc thút thít, kéo tay mẹ. Hồng vào nhà, thấy cửa sổ đang mở, nhìn lại thấy quần áo Bông dây bẩn liền hiểu ra ngay. Hồng bực tức hỏiBông:
- Có phải thằng bé kia xui con trèo ra cửa sổ không? Mẹ dặncon như thế nào?
- Dạ, con tự trèo ra ạ. - Bông vẫn đưa tay gạt nước mắt.
- Mẹ dặn con thế nào ? - Hồng gắt lên lần nữa
- Mẹ dặn con ở ngoan trong nhà ạ.
- Thế sao con không nghe lời? Đi vào góc, đứng vào vòng tròn úp mặt vào tường cho mẹ.- Hồng chỉ tay vào góc nhà, nơi đã vẽ sẵn một vòng tròn mà Hồng vẫn hay phạt con
Bông cúi gằm đầu, lủi thủi đi vào góc tường. Được hai ba bước, Bông len lén quay lại nhìn mẹ, Hồng vẫn hằm hằm tức giận nhìn Bông.
- Đi, mau Hồng vứt túi đồ sang một góc,lại tiếp tục lao vào làm việc.
***
Bố Mun - Hưng cũng đang chuẩn bị nấu ăn, nhưng vẫn còn bực bội vì Hồng. Mẹ của Mun mất từ khi Mun chào đời, cơn vượt cạn đã làm mẹ Mun kiệt sức. Một mình bố Mun gà trống nuôi con, và quyết tâm ở vậy chăm sóc con dù là còn trẻ, và là người đẹp trai, giỏi giang lại hiền lành, được nhiềungười theo đuổi. Bố Mun không muốn Mun phải chịu cảnh dì ghẻ con chồng. Nghĩ đến việc dì ghẻ mà chỉ cần bằng nửa phần cô hàng xóm làHưng đã rùng mình, dù nhiều người vẫn khuyên Hưng đi bước nữa. Hưng hiền lành, chiều con, chẳng quát mắng bao giờ, vì thương con không có mẹ, lại thương con bị bệnh tim bẩm sinh, chưa được phẫu thuật nên Hưng càng thương con mà chiều chuộng, bù lại cậu bé rất ngoan và rất biết nghe lời.
***
Buổi tối, sau bữa cơm, Hưng lại lôi máy tính và tài liệu ra để Mun chơi một mình, còn Hồng thì bận rộn với những vỏ gối may gia công. Bông hết giờ chịu phạt, len lén ra ngoài cửa, nhìn ra ngoài. Hồng lên tiếng quát:
- Con không được đi đâu nhé. Ở yên trong nhà cho mẹ
- Con chỉ ra ngoài một tí tí tẹotẹo thôi, mẹ nhé. - Bông lấy ngón tay chỉ chỉ vào đầu ngón tay trỏ năn nỉ mẹ.
- Không có đi đâu hết.
Bông buồn rầu ngồi ở cửa, nhìn sang nhà bên cạnh thấy Mun cũng đang ngồi ở đó. Muncười toe toét, vẫy vẫy Bông. Bông chỉ chỉ vào trong nhà rahiệu là "Mẹ Bông không cho đi chơi đâu". Mun thấy vậy xị mặt xuống, phụng phịu vẻ thất vọng. Bông nhìn vào nhà,mẹ đang mải may vỏ gối, Bông liền rón rén đi sang nhà Mun.
- Mình chơi cái gì bây giờ ? - Bông hỏi Mun.
- Ở ngoài kia có ông già Noel đấy, mình đi xem đi. - Mun chỉ ra cửa hàng đồ chơi bên kia đường
- Mẹ Bông bảo không có ông già Noel đâu. Họ đóng giả đấy - Bông ra vẻ hiểu biết
- Có mà, bố Mun bảo là có. Mình đi xem đi - Mun nói ra điều chắc chắn
- Nhưng Bông sợ mẹ mắng lắm
- Đi một tí thôi mà - Nói rồi Mun kéo tay Bông, dung dăng dắt Bông đi.
***
Hai đứa dắt nhau chạy xuống cầu thang, qua sân khu tập thể rồi ra đến ngoài đường. Ông già to béo với bộ râu trắng xóa đứng ở bên đường nhìn thấy, bèn vẫy hai đứa lạigần.
- Lỡ ông ấy bán mình đi thì sao? - Bông nói
- Nhưng ông ấy là ông già Noel mà. Bông nhìn râu ông ấyđi - Mun nói
- Mẹ Bông bảo ông già Noel đeo râu giả thôi, không có thậtđâu - Bông đáp
- Chào các cháu - Ông già đã đứng ngay trước mặt
- Ông ơi, ông là ông già Noel ạ? Mun đến cạnh ông già Noel, hồn nhiên hỏi.
Ông già to béo gật đầu. Bông kéo Mun lại:
- Không phải đâu. Ông ấy giả vờ đấy. Mẹ Bông bảo thế mà. - Bông thầm thì - Ông giả vờ chúng cháu phải không? Râu ông là râu giả - Bông nói lớn với ông già
- Cháu có muốn sờ thử không? - Ông già cười hóm hỉnh cúi xuống
Bông liền đưa tay bám vào râuông giật mạnh, ông già giả bộ nhăn nhó rồi cười vang:
- Giờ cháu đã tin chưa?
- Ông có biến điều ước thành sự thật không? - Mun hỏi
- Tất nhiên rồi. nhưng ông chỉban điều ước cho đứa trẻ ngoan thôi- Cháu ngoan mà. - Mun nói - Bông cũng ngoan nữa
- Thế hai đứa ước gì nào? - Ông già cười hiền lành, ông già cúi xuống
Mun và Bông kiễng lên, mỗi đứa nói vào một bên tai của ông già. Ông già vui vẻ gật đầu rồi vẫy tay chào hai đứa trẻ rồi bước đi.
- Cháu cảm ơn ông ạ. - Hai đứa đồng thanh nói rồi chạy ra trước ô cửa kính cửa hàng nhìn vào trong
- Mun ơi, nhìn cái này hay không này ? - Bông chỉ vào cây thông noel sáng lấp lánh
- Có vào được trong đấy không nhỉ ? - Mun thắc mắc. - Hay mình thử vào trong xem đi
Hai đứa kéo tay nhau chui vàocửa hàng. Mun và Bông ồ lên thích thú, hào chạy đi xem hếtthứ này đến thứ khác.
- Cái gì đây Mun? - Bông chỉ tay vào trong hang đá giả
- Mun không biết.
- Chui vào trong đấy thử xem đi.
Mun gật đầu và hai đứa chui vào trong một cách thích thú.
- Ở trong này ấm quá, thích thật đấy - Mun reo lên
- Có cả máng ngựa trải cỏ khô này. Bông nằm xuống thử nhé - Bông nói rồi liền nằm xuống
- Êm không? - Mun hỏi - Cho Mun nằm với
Bông nằm xích ra cho Mun nằmxuống bên cạnh, hai đứa nhắmmắt lại giả vờ ngủ như đang chơi đồ hàng rồi ngủ quên béng luôn trong đó.
***
Đến gần mười giờ, Hồng đứngdậy vươn vai mới nhận ra không thấy Bông đâu.
- Bông ơi. Bông.
Hồng hốt hoảng nhận ra Bông không có trong phòng, thườngngày, Bông vẫn tự lên giường đi ngủ mà.
- Bông, bông ơi.
Hồng lao ra ngoài tìm rồi chạy sang từng nhà hàng xóm gõ cửa mà không ai thấy đâu. Vừa lúc đó, Hưng, bố Mun cũng chạy ra ngoài với vẻ mặtsốt sắng.
- Bông nhà tôi có bên nhà anh không?
- Không, Mun nhà tôi cũng đi đâu mất rồi. Chắc hai đứa bé lại rủ nhau đi chơi - Hưng không giấu sự lo lắng trên khuôn mặt
- Lát nữa gặp tôi phải đánh cho con bé một trận - Hồng cốtỏ ra cứng rắn, tức giận
- Chị cứ bình tĩnh, đi tìm chúng đã rồi tính, đừng lo cuống lên - Hưng lấy lại bình tĩnh hơn
- Làm sao tôi bình tĩnh được? Nó là con tôi cơ mà. Mà chắc tạiMun nhà anh rủ đi chứ trước giờ Bông nhà tôi ngoan ngoãn,có bao giờ đi chơi ở đâu bao giờ đâu. - Hồng gắt lên mà giọng nói run run
- Chúng nó là trẻ con, ham vuithì đ i. Chị đừng có nói thế. Giờ phải đi tìm chúng nó đã.
- Anh có phải là bố không đấyhả? Chẳng lẽ anh không lo - Hồng vẫn chạy ngó nghiêng và gọi - Bông, Bông ơi!
Hồng với Hưng chạy qua dãy phố, ngó vào trong cửa hàng đồ chơi trẻ em nhưng không thấy. Hồng lo cuống lên, nước mắt bắt đầu rơi xuống, Hưng cũng lo lắng, nhưng phải cố giữ vẻ bình tĩnh để Hồng không lo quá.
- Hay là báo công an đi, lỡ chúng nó bị bắt cóc thì sao. - Hồng nói
- Từ từ. Để tìm thêm một lát nữa đã.
Hồng chạy tìm các chỗ con bé hay chơi rồi ngó vào cửa hànglần nữa. Vẫn không thấy hai đứa trẻ đâu. Hồng liền vào trong hỏi người bán hàng:
- Chị có thấy hai đứa bé nào vào đây chơi không?
- Có - Người bán hàng trả lời hờ hững - hồi nãy tôi thấy haiđứa bé quanh quẩn ở đây
- Vậy chúng nó đâu rồi? - giọng Hồng níu xuống, nửa sợhãi, nửa hi vọng
- Đông khách quá nên tôi cũngkhông để ý. - Người bán hàngvẫn ơ hờ
Hồng không giữ được bình tĩnh nữa, òa khóc, chân run, như sắp khụy ngã xuống, không đứng vững nỏo. Hưng đỡ lấy Hồng dựa vào mình, cảm giác ác cảm không còn nữa, mà chỉ còn sự thương cảm với tình mẫu tử và người mẹ một mình vất vả nuôi con.
- Bây giờ chúng nó có chuyện gì thì tôi phải làm sao? Tôi chỉ có mình con bé thôi - Hồng khóc nấc lên - Hay anh báo cảnh sát đi
- Chị cứ về nghỉ một chút đi. Để tôi đi tìm thêm một lát nữa đã - Hưng dịu dàng nói
- Giờ không biết chúng nó ở đâu, tôi làm sao yên tâm mà nghỉ được. - Hồng níu lấy tay Hưng yếu đuối, như ngả hẳn vào người Hưng, ác cảm với Hưng bây giờ cũng chẳng còn nữa
***
Mun tỉnh dậy trước, thấy Bôngvẫn ngủ say liền lay mạnh:
- Bông, Bông ơi. Dậy đi, về nhà thôi không mẹ mắng - Munlay mạnh hơn khi thấy Bông không phản ứng
- Đây là đâu? - Bông tỉnh dậy, dụi mắt
- Đây là cửa hàng. Mình đi về thôi
Mun nắm tay Bông dắt ra ngoài, hai đứa vừa đi tung tăng vừa cười nói, chưa bao giờ hai đứa vui như thế.
***
- Chị về trước đi. Có khi chúng nó lại về nhà trước rồi thì sao? Phải có người ở nhà chứ. - Hưng vẫn dịu dàng từ tốn, cố tỏ ra bình tĩnh
Hồng không biết làm gì hơn ngoài việc gật đầu, nhưng vẫn chưa thể cứng rắn lại, Hồng chưa nhận ra là mình đang dựa vào Hưng.
- Mẹ, mẹ ơi. Bố ơi!
Tiếng hai đứa trẻ reo lên từ xa làm Hồng giật mình rời khỏi Hưng, bóng dáng hai đứa trẻ đang dắt tay nhau, khuôn mặt còn nguyên nét cười thơ ngây chạy đến, quên không sợ hãi. Hồng òa khóc thêm lần nữa, Hồng đã định sẽ đánh con, phạt con thật nặng nhưng mà thấy con, Hồng lại chỉ biết khóc vì vui mừng. Người tỏ ra tức giận lúc này lại là Hưng, Hưng kéo tay Mun tét vào mông cậu bé:
- Sao con lại bỏ đi đâu thế hả?Có biết bố lo lắng thế nào không hả?
Mun sợ hãi, run run khóc, lần đầu tiên cậu bé bị bố đánh. Hồng lại bất ngờ hiền dịu, kéotay Hưng ra:
- Thôi mà anh. Chúng về an toàn là tốt rồi - Hồng ôm lấy cả hai đứa trẻ vào lòng- Mẹ ơi! Hôm nay con gặp ông già Noel - Bông hào hứng khoe
- Ông già Noel còn cho chúng con điều ước nữa. - Mun phụ họa theo
- Thế à? - Hồng hỏi hiền lànhnhìn khuôn mặt hai đứa trẻ
Vừa lúc đó thì điện thoại của Hưng reo lên.
- Alo. Anh Hưng đấy hả? Tôi có tin vui cho cậu đấy. Con traianh được cứu rồi nhé. Tuần tới có đoàn bác sĩ người Mỹ sang đây, họ sẽ phẫu thuật tim cho con trai cậu miễn phí. Ăn mừng đi nhé. - Ông bác sĩ ở đầu dây bên kia không giấu được sự vui mừng, nói nhanh
- Bác sĩ nói sao cơ ạ? - Hưngcuống quýt - Thật không ạ? Vâng vâng. Cảm ơn bác sĩ - Hưng cười ra nước mắt rồi cúpmáy
- Có chuyện gì thế? - Hồng hỏi
Hưng không trả lời, bế thốc Mun lên giơ cao lên trời:
- Con được cứu rồi. Con sẽ khỏi bệnh - Giọng Hưng không giấu nổi vui mừng
- Anh đặt con xuống. thằng béngã bây giờ - Hồng nhắc Hưng
- Con sẽ khỏi bệnh hả bố? - Mun hỏi sau khi Hưng đặt Mun xuống
Hưng gật đầu. Bông reo lên:
- Ông già Noel giữ đúng lời hứa rồi.
Mun cũng reo lên cùng Bông:
- Ông già Noel muôn năm - Haiđứa trẻ nhảy lên vỗ tay hoan hô
- Hai đứa nói gì thế? - Hồng và Hưng đồng thanh hỏi
- Con đã ước cho Mun khỏi bệnh - Bông tự hào nói
- Tớ đã bảo ông già Noel có thật mà - Mun quay ra nói với Bông, vẻ mặt hớn hở
- Hai con ước gì nào? - Hồng hỏi
- Con ước có một ngôi nhà để mẹ không phải trả tiền thuê nhà nữa- Bông nói
- Con ước có một người mẹ - Mun nói
- Con ước chúng con được chơi nhau mãi mãi mà không bị mẹ mắng - Bông nói- Con còn ước mẹ không phải giặt quần áo bằng nước lạnh, không phảimay quần áo vào ban đêm nữa
- Còn con ước bố không nấu cháy thức ăn lúc mải làm việc nữa - Mun nói
Hồng và Hưng lặng đi nhìn hai đứa trẻ và mỉm cười, giọt lệ lấp lánh trong đôi mắt trước hai đứa trẻ ngây thơ mà hiếu thảo.

chúc bạn một ngày may mắn.admin!
Một phút xa nhau vạn lần nhớ,
Một lần gặp gỡ vạn lần yêu !

lien ket:01675633896

Trong ngày:1
Tổng cộng:347